Hai cha con

HAI CHA CON

Tại sao mình không có một người cha bình thường? Tại sao mình không có một người cha như bao người khác? Tại sao…Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp trong đầu của nó. Chưa bao giờ nó có thể trả lời được câu hỏi này, chưa bao giờ và có lẽ là mãi mãi…

Nó muốn một người cha tốt hơn. Một người bình thường và không bị câm điếc. Nó muốn một người cha có thể yêu thương nó theo một cách bình thường nhất. Nói những lời yêu thương với nó. An ủi nó khi nó buồn. Một người có thể lắng nghe nó. Một người có thể biết được những điều nó sợ hãi, những hi vọng và cả những ước mơ. Nó ước nó có một người cha có thể quát mắng nó, có thể hiểu được nó. Nhưng không, cha nó chỉ là một người câm điếc không hơn không kém…

Nó rất ghét đi đến trường. Nó ghét đi đến trường bởi vì ở trường nó là tâm điểm của sự chọc ghẹo. Giờ ăn, giờ chơi, giờ ra về, giờ vào lớp, ngay cả trong giờ học nó đều phải đối mặt với sự xấu hổ đó. Nó ghét cha. ghét hơn bao giờ hết. Nó không biết rằng cha thương nó như thế nào nhưng nó chỉ cần biết rằng, cha nó chính là sự xấu hổ của nó. Nó ghét tất cả mọi người, càng ngày, nó càng làm khoảng cách nó và cha nó càng xa hơn.

Nhà nó cũng đâu khá giả gì. Cha nó phải bán bún để kiếm tiền nuôi nó. Không những thế, ông còn phải làm rửa xe,…rất nhiều công việc để nuôi nó. Nhưng nó nào có quan tâm, chỉ quan tâm đến rằng: Nó ghét cha.

Cha nó có một tình yêu thật hoàn hảo…

Đến một ngày, khi nó quen bạn trai, về trễ. Ba nó làm ầm ĩ cả lên thì nó hét lên mặt ba nó rằng: “Con ước ba không có thật trên đời” rồi chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại. Nó đâu biết rằng, câu nói đó cha nó hiểu. Ông ngồi gục xuống, nước mắt lăn dài trên má.

Hôm sau, nó giả vờ đi học nhưng không hề có mặt trên trường. Nó bỏ nhà ra đi.
Ngồi ở trạm xe buýt, nó thấy một người cha dắt tay một đứa nhỏ đang đi trên đường, miệng nói những câu yêu thương rồi xoa đầu đứa nhỏ đó. Hình như có chuyện gì mà hai cha con vui lắm. Nó bỗng thấy mũi nó cay cay. Nó thầm ước, đứa nhỏ đó là nó…

Cha nó vẫn không hề hay biết gì. Ông còn hí hửng giành hết tiền dành dụm bấy lâu mua cho một chiếc bánh sinh nhật thật lớn. Về đến nhà thấy con chưa về, ông bèn lấy một cây bút ra và viết một lá thư.
Nó cuối cùng cũng về nhà vì không trụ nổi. Về nhà cha nó ôm nó vào lòng định kéo nó vào bếp để thấy bất ngờ thì nó gạt tay ông ra, chạy lên lầu.

Lên phòng, nó nghĩ vậy thì thiết sống làm gì cho nữa. Nó không muốn sống trong sự xấu hổ nên dùng kéo rạch một đường to ngay tay, máu rỉ ra. Trước khi nó kịp ngã xuống, thì nó thấy cha nó đạp cửa, ôm nó vào lòng rồi chạy đi. Sau đó, ánh mắt nó mờ dần rồi nó ngất đi.

Tiếng xe cấp cứu vang vọng. Cha nó vừa khóc vừa chạy theo vào phòng cấp cứu. Tới nơi, bác sĩ không cho vào thì ông ú ớ điều gì đó, nước mắt chảy lăn dài. Cô y tá hiểu được ông nói gì.

Ông đã nói rằng:
– Làm ơn, đừng để bất cứ điều gì xảy ra với con gái tôi. Tôi có tiền, tôi có nhà, hãy lấy hết tất cả đi. Nhưng con gái tôi thì không thể, không được, không được chết. Hãy lấy máu của tôi.

Vì người con gái mất quá nhiều máu nên buộc lòng bác sĩ phải lấy máu của người cha truyền vào cho người con. Nó được sống nhưng cha nó thì không qua khỏi. Lúc nó tỉnh dậy, cha nó nhìn mặt nó, cười một nụ cười mãn nguyện rồi đi… Nó cầm tay cha, khóc.

Đây là lần đầu tiên nó thấy thương cha, thương cha rất nhiều. Nó muốn quay ngược lại thời gian, lấy lại quãng thời gian nó sống bên cha, nó sẽ yêu thương cha nhiều hơn. Nhưng đã quá muộn, cha nó đã đi thật rồi.
Lá thư cha nó cầm trên tay rơi xuống:

“Gửi con gái yêu
Cha sinh ra đã không nghe được nói được. Cha rất xin lỗi vì điều đó. Cha không thể nói giống như những người cha khác. Nhưng cha muốn con biết rằng, cha yêu với tất cả trái tim mình. Chúc mừng sinh nhật con yêu…”
Nó oà lên khóc. Nó biết cha nó không phải là người cha hoàn hảo. Nhưng nó biết rằng, cha nó có một tình yêu thật hoàn hảo…

Sưu Tầm

Vì hạnh phúc của bạn,

Kim Thành – Sứ Giả Tình Yêu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *