Những khúc tâm tình của Mẹ

NHỮNG KHÚC TÂM TÌNH CỦA MẸ

“Chúng ta phải cố gắng để được lòng cha

Nhưng chúng ta không cần làm gì mà cũng được tình yêu của mẹ”

– Robert Frest

Nhân Ngày Vu Lan cùng nhau đi qua cầu hiểu để đến bến bờ yêu thương!

Đây là tâm sự của những người mẹ ở nước ngoài được một phóng viên ghi lại. Xin được chia sẻ cùng bạn đọc.

Khi đến tham dự một buổi văn nghệ Mừng lễ Mẹ, nhìn thấy một số bà mẹ già được con cháu dìu đi, được mặc áo mới, được tặng hoa tươi, mừng cho sự may mắn của các bà! Nhưng bên cạnh đó có nhiều bà mẹ khác âm thầm tự mừng lễ Mẹ một mình, vì các con còn đang bận rộn với đời sống. Tôi chợt nhớ tới một bài báo thống kê cho biết về vụ mua quà nhân ngày lễ Mẹ: hơn 30% trả lời sẽ mua quà cho mẹ không quá 50$, khoảng 50% chi quà cho mẹ không quá 20$ và 20% không mua tặng mẹ gì hết! Thống kê này cũng phản ánh thực tế của đời sống thực dụng hiện nay, đối với giới trẻ, có lẽ “đồng tiền liền khúc ruột” khi càng thương thì càng sẳn sàng chi bạo (tiếc là cha mẹ lại không nằm trong đối tượng này). Thực ra điều cha mẹ cần chính là sự quan tâm thương yêu và cư xử tôn trọng của các con, chứ không phải là quà! Đôi khi chỉ cần một lời thăm hỏi ân cần, một cử chỉ săn sóc, một sự quan tâm lo lắng đến sức khỏe, một lời nói dịu ngọt cũng đủ làm lòng cha mẹ ấm lại biết bao! Vì tuổi càng già thì đời sống tinh thần càng quan trọng, được quý trọng, được đắm mình trong những tình cảm chân thành của con cháu là niềm vui lớn của tuổi già.

Câu chuyện thứ nhất: Dư âm ngày lễ Mẹ đã qua rồi, nhưng khi đi xem một chương trình văn nghệ, nghe tiếng đàn bầu dìu dặt của nghệ sĩ khiếm thị Hà Chương vang lên nức nỡ qua bài “Cõng Mẹ đi chơi”, lòng má bỗng bồi hồi xúc động. Bài hát kể lể “khi ta bé mẹ cõng ta đi chơi, đến lúc mẹ già tới phiên ta cõng mẹ đi chơi”. Má thầm nghĩ điều này chắc đã hoàn toàn lạc hậu với thời đại bây giờ nhất là ở xứ Mỹ này, làm gì có vế thứ 2 “Cõng mẹ đi chơi”. Má chua xót nhớ lại đời mình, nhất là thời sau 75, vất vả nắng mưa, ngược xuôi để nuôi các con khôn lớn, nên người. ..Rồi con bảo lãnh má sang Mỹ để chăm sóc các cháu cho con, má vì thương các cháu nên nhận lời. Má lại “đầu tắt mặt tối” trong việc nấu ăn, chăm sóc các cháu, không chỉ những lúc con đi làm vắng nhà mà cả lúc con ở nhà cũng vậy. Con cứ ngồi một chổ sai bảo đủ thứ! Có lúc con đi chơi về khuya, má đã ngủ rồi, con cũng réo gọi má dậy để nấu mì, nấu nui cho con ăn khuya! Đôi khi má buồn rầu tự hỏi : “Già rồi, tưởng qua Mỹ được hưởng nhàn! Ai dè lại bị “đổi đời” làm Ô sin lúc nào không hay ?” Việc nhà không tên, làm hoài không hết, nhưng lỡ có quên sót điều gì lại bị con mắng, con la: “Không biết má ở nhà làm gì ? mà có chút xíu việc đó cũng không xong? Cũng quên là sao?. Con luôn tự hào: “Má  sướng như tiên, bao nhiêu người ao ước được qua Mỹ mà không được. Qua Mỹ con đâu để má nghèo khổ, thiếu thốn thứ gì? Đúng là số má sướng mà không biết…” Con ơi! con quên rằng người ta không chỉ sống bằng cơm áo  mà đời sống tinh thần cũng rất quan trọng! Nếu chỉ quẩn quanh trong nhà với nhiệm vụ Ô sin rồi có lúc bị mắng bị la, bị stress quá nhiều, rồi không giao thiệp, không bạn bè thì cuộc sống đó là  “cõi tiên” đáng được ao ước  sao con??”

Tinh Me
Những khúc tâm tình của Mẹ

Ngày lễ Mẹ con tặng má 100$, má cám ơn con đã “hào phóng” với má ( chắc nhiều bà mẹ khác không được tặng nhiều như vậy đâu? ). Sau đó con nhắc má “Ngày lễ Mẹ, má nhớ làm món gì ngon đặc biệt để cả nhà cùng thưởng thức cho vui!”. Vậy là má phải suy nghĩ xem phải làm những món đặc sản gì ( buổi trưa, buổi chiều) để cả nhà cùng thưởng thức như lời con đề nghị. Vậy là 100$ con tặng má vừa đủ chi phí đi chợ, cộng thêm sự tất bật, vất vả trong bếp cả ngày hôm đó của má để gia đình con có những món ăn ngon thưởng thức trong ngày lễ Mẹ!. Cuối ngày, sau khi dọn dẹp tươm tất, má mệt nhoài, ngồi nghĩ  “xả hơi” và ao ước phải chi có một bình hoa tươi để ngắm nhìn thì vui biết bao! (vì má rất yêu thích  hoa tươi). Má chợt nhớ lại sáng nay một chị bạn thân biết má thích hoa tươi, nên định đem hoa đến nhà tặng má,( Đúng là tuổi già, bạn gái cần thiết và hiểu mình hơn con cái rất nhiều! Tình bạn làm tuổi già thêm đẹp và ấm áp biết bao!) nhưng  con ơi! lúc đó má còn tất bật đi chợ đâu có ở nhà để nhận hoa được!. Bây giờ “tôi nhìn tôi trên vách”ngồi ngẫm lại, má thấy mệt mỏi từ tinh thần đến thể xác! Con hỏi mẹ “Sao hôm nay ngày lễ Mẹ, mà sao mắt má không vui?”. Má biết trả lời sao đây? má không muốn phá hủy niềm vui của con trong ngày lễ Mẹ, nên cười gượng lắc đầu! Thôi thì đành nuốt nước mắt vào tim, để tiếp tục học chữ “Nhẫn” với hy vọng “Lui một bước, trời cao biển rộng”, nhưng có lẽ má sẽ chỉ thấy “trời cao biển rộng” khi tro của thân xác má được rãi ngoài biển cả mênh mông!

Tuần trước đó, một chị bạn chở má đi tham dự một chương trình mừng lễ Mẹ, chị điều khiển chương trình cho một câu đố vui : “Có ai biết tên một loài cây nào lớn nhất trên đời ? Ai trả lời đúng sẽ có thưởng !”. Mọi người đều hào hứng giơ tay trả lời: Cây cổ thụ, cây Tùng, cây Bách, cây Đa… nhưng không câu nào đúng hết. Cuối cùng câu trả lời đúng là: “Cây Rau Má” vì nó là Má mấy cây khác và vì Má là quan trọng nhất trên đời! Đúng là câu đố mẹo, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng sâu sắc!”. Chị điều khiển chương trình tiếp lời: “Tôi rất thương má tôi một đời cực nhọc vì chồng vì con, đặc biệt là chịu nhịn nhục ba tôi với tính độc tài gia trưởng, là Vua trong nhà. Tôi lấy chồng rồi mới thông cảm được với má tôi vì tới đời tôi thì đỡ hơn một chút không còn là quan hệ Vua-Tôi, chị cười buồn, mà là quan hệ Tướng- binh nhì!”. Lần đầu tiên tôi nghe có người ví von quan hệ chồng vợ với quan hệ trong quân ngủ! Hèn gì từ xa xưa, nhà thơ Nguyễn Du đã cảm thán khi nói về thân phận phụ nữ VN:
 
“Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.”
 
Buồn thay hình như lời cảm thán này đến nay vẫn còn  chưa sai!
 
Chỉ tiếc một điều những thông điệp nói về sự hy sinh, chịu đựng,với tình mẹ bao la,và bổn phận làm con phải hiếu kính cha mẹ thì đối tượng cần nghe và tham dự là “giới làm con” lại rất hiếm hoi! Mỗi năm chỉ chọn có một ngày để nhớ tới công ơn của mẹ thì thật là quá ít ỏi!, chẳng khác nào hạt cát trong biển cả mênh mông! Vậy mà có những đứa con vẫn không hề nhớ đến hoặc nhớ đến một cách chiếu lệ!

Còn nữa…

Vì hạnh phúc của bạn,

Kim Thành – Sứ Giả Tình Yêu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *